Em biết mình sẽ làm anh đau đớn khi nhận ra đứa con trai kháu khỉnh mà anh chăm ẵm mỗi ngày trong suốt 4 năm qua lại mang dòng máu của người đàn ông khác...
Chứng kiến tình cảm anh dành cho con, nhìn kiểu chăm sóc nâng niu con hết mực mà lòng em như vỡ òa, tan nát.Em không sợ việc anh phát hiện ra sự dối trá, phụ bạc của em. Em quặn đau vì tội lỗi gây ra quá lớn, với cả hai người đàn ông: anh và người ấy.
Mối tình đầu tan vỡ cũng chỉ vì em nhất thời bồng bột. Tính cách ương ngạnh, hiếu thắng đã không cho phép em được dừng lại khi vô tình nhìn thấy trong điện thoại di động của người ấy có dòng tin nhắn khá thân thương của một cô gái nào đó.
Khi biết đó chỉ là em gái ruột của người ấy vậy mà em cũng đã không đủ can đảm để nói lời xin lỗi. Chỉ khi gặp lại người ấy sau 3 năm cách biệt ... .Đáng lẽ lúc này em nên giữ khoảng cách nhất định với người ấy vì em đang chuẩn bị lễ cưới với anh .
"Tình cũ không rủ cũng đến", chúng em vẫn nhắn tin qua điện thoại ,những tình cảm nồng ấm khi xưa lại ùa về nhức nhối, khiến có lúc em quên mất rằng mình đã nhận lời yêu anh rồi. Em còn nhớ lắm, cái tin nhắn định mệnh ấy : "Xin anh đừng hờn trách em vì chúng ta có duyên mà không có phận. Nhưng em vẫn muốn sau này có một đứa con riêng với anh, được không?".
Một con người gia giáo, nghiêm khắc như anh liệu có tha thứ cho người vợ phụ bạc? Bố mẹ và những người thân của anh liệu có đủ rộng lượng để chấp nhận đứa con dâu hư đốn và thằng cháu không phải dòng máu của mình?