
Ấy vậy mà cuộc đời thật trớ trêu, chị Hạnh yêu một anh bộ đội tên Trung. Ngày chị đưa người yêu về ra mắt, nhìn bộ quân phục màu xanh trên người “con rể tương lai” mẹ như chết lặng người đi. Anh Trung đóng quân tít tận Nha Trang, cách nhà cả nghìn cây số. Khỏi phải nói mẹ phản ứng dữ dội như thế nào, khóc có, khuyên nhủ nhẹ nhàng có, phản đối kiên quyết cũng có. Nhưng cuối cùng chị vẫn không chịu khuất phục, chấp nhận mọi khó khăn đang chờ phía trước. Mẹ cay đắng cho qua với câu nói đầy chua xót: “Thôi thế là cuộc đời này của mẹ coi như mất đi một đứa con gái”.
Chị gái lấy chồng bộ đội, lặp lại cuộc đời của mẹ một lần nữa, một mình nuôi con, đối nội, đối ngoại trong gia đình một mình gánh vác. Càng nghĩ Hằng càng thương mẹ, thương chị nhiều hơn. Hằng đau khổ khi nghĩ tới ngày giới thiệu người yêu với mẹ, với chị. Cô sợ rằng đó là cú sốc tinh thần quá lớn, mẹ khó lòng mà chấp nhận.

Tỉnh dậy, bước xuống phòng khách trong sự quay cuồng của đầu óc, Hằng bỗng giật bắn mình khi thấy Sơn ngồi bên mâm cơm cùng mẹ và chị gái. Ba người nhìn Hằng khẽ nở một nụ cười tươi tắn như chào đón. Mẹ Hằng chủ động nói:
- Con ngồi xuống đây cùng mọi người đi, mẹ chấp nhận chàng rể này, ai bảo mẹ nghe những lời Sơn nói mà không cầm được nước mắt vì cảm động.
Hằng ngạc nhiên đến tột độ, niềm hạnh phúc dâng ngập trong lòng mà nước mắt thì cứ rơi rơi. Chị Hạnh kéo Hằng ngồi xuống ghế khẽ nói cho em những lời mà Sơn đã dùng để thuyết phục mẹ:
- Cháu biết, là bộ đội cháu không thể dành nhiều thời gian cho gia đình, đó là một thiệt thòi quá lớn cho vợ cháu. Nhưng cháu yêu Hằng. Ban đầu khi mới yêu biết gia đình mình không muốn cho Hằng lấy bộ đội, cháu đã nhủ vì yêu Hằng cháu sẵn sàng ra đi miễn là Hằng được hạnh phúc, song càng ngày tình yêu của cháu dành cho cô ấy lớn đến mức cháu đã quyết người làm cho Hằng hạnh phúc phải là cháu. Cháu sẽ cố gắng bù đắp cho cô ấy bằng tình yêu của mình, cháu mong bác hãy tác thành cho chúng cháu, cháu cầu xin bác…
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Sơn lúc đó làm cả mẹ và chị gái Hằng không sao cầm lòng nổi.
Nghe những lời chị nói, Hằng khóc òa lên trong hạnh phúc, Sơn khẽ nắm lấy bàn tay Hằng thật chặt: “Cười lên em, anh sẽ luôn bên em và chúng mình sẽ hạnh phúc!”.