Tới giờ mới ngơi tay mọi người ạ. Cả ngày em cùng mẹ chồng lụi hụi nấu nấu nướng nướng, xong rồi thì dọn dẹp mệt đứt cả hơi. Thế nhưng em lại vui lắm! Sau bữa ăn ngày cuối năm, em thấy quý mẹ chồng và có thể mở lòng tâm sự với bà nhiều điều hơn.

Chả là vợ chồng em ở thành phố làm việc, mục tiêu sẽ mua nhà ở đây nhưng bố mẹ đều ở quê nên đương nhiên cũng khăn gói về ăn Tết. Ban đầu, em cũng sợ lắm vì năm đầu làm dâu, sợ mẹ chồng, sợ dọn dẹp nhà cửa, sợ đi thăm hỏi họ hàng này kia… Em cũng nghe nói, mẹ chồng em là người khá khéo và rất được lòng họ hàng 2 bên, em chỉ sợ bà sẽ yêu cầu cao với em.

Nấu mâm cơm tất niên bị mẹ chồng mắng te tua, nhưng đến bữa ăn bà chỉ nói 1 câu khiến em ấm cả lòng - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

28 Tết, 2 vợ chồng em về là đã bận rộn cùng cả gia đình dọn nhà, lau chùi. Được cái, gia đình chồng em thoải mái, mỗi người mỗi việc nên em lại thấy khá hào hứng và ngập tràn không khí Tết chứ không chán chường vì nhớ nhà đẻ.

Tới ngày cuối năm, mẹ chồng báo sẽ làm 6 mâm tất niên mời anh em, họ hàng gần gũi tới làm em hoảng hốt. Mới 6h sáng, mẹ chồng đã gõ cửa phòng gọi 2 vợ chồng dậy, dặn dò:

- Thằng Hưng (chồng em) dậy chở mẹ đi mua thêm ít rau xanh. Cái Thanh ở nhà gọt cà rốt, su hào mẹ sắp sẵn ở rổ rồi nhé. Ngâm mộc nhĩ, miến, bóc hành nữa để lát mẹ về mình cuốn nem.

2 vợ chồng nhìn nhau lè lưỡi đầy mệt mỏi rồi cũng lục đục dậy. Cả ngày, em bị xoay như chong chóng. Làm cơm cùng mẹ chồng mới thấy bà rất kĩ tính. Với bà, hành khô phải đập dập, sau đó mới thái nhỏ. Theo bà, như vậy hành mới thơm, ăn mới mềm. Với tỏi cũng tương tự, em mà chỉ thái là bà quay sang nhắc liền. Chưa hết, khi em thái hành lá bà cũng căn dặn phải thái sao cho đều, nhìn vào bát miến mới được đẹp. Em cũng vâng dạ nhưng thật lòng thì không mấy đồng tình.

Nấu mâm cơm tất niên bị mẹ chồng mắng te tua, nhưng đến bữa ăn bà chỉ nói 1 câu khiến em ấm cả lòng - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Em thực ra cũng không phải đứa hậu đậu, vụng về gì nhưng mọi thứ em cũng chỉ làm phiên phiến. Và đặc biệt, em chỉ làm cùng lắm 3 - 4 người ăn chứ mâm cơm nhiều người thế này thì chưa từng. Chính vì thế, mẹ chồng vẫn là đầu bếp chính em chỉ làm chân sai vặt đã thấy mệt.

Trong lúc nấu, không tránh khỏi những lúc 2 mẹ con mâu thuẫn. Em bực bội lắm nên cũng mặt nặng mày nhẹ đôi lần. Nhưng bực nhất là lúc bà bảo em vớt miến ra để lấy nồi nấu món khác, em tìm 2 cái tô thật to, đổ cả nước và sợi miến vào thì bà quay sang la lớn:

- Con làm cái gì thế? Chưa nấu miến cúng bao giờ à? 

- Thì mẹ bảo con đổ miến ra ạ...

- Miến con phải để riêng ra, nước để riêng chứ.

- Nhưng chỉ vớt sợi miến ra thì làm sao mẹ có nồi nấu được ạ...

- Ơ sao mà dốt thế nhỉ? Lấy 2 cái tô con vừa dùng để đựng nước, dùng 2 chiếc bát nhỏ hơn vớt sợi miến. Con có biết là mì, miến, phở sẽ hút nước không? Con đổ vào 1 lát là miến sẽ bị nở, ăn thì nát, nước thì cạn đấy.

Em cũng vâng dạ nhưng tủi thân phát khóc. Chẳng thà tự em làm mọi thứ, theo ý em còn đỡ. Đây cứ phải nghe theo sự sai bảo, sắp đặt của bà đến mệt. Thế nhưng, khi tới bữa, mọi người lục đục kéo tới mẹ chồng em mới nói 1 câu khiến em sững người. 

- Mâm cỗ dâu mới làm đâu cả nhà. Mọi người ăn xem có ngon không rồi góp ý cho cháu nó hoàn thiện thêm.

Nấu mâm cơm tất niên bị mẹ chồng mắng te tua, nhưng đến bữa ăn bà chỉ nói 1 câu khiến em ấm cả lòng - Ảnh 3.

(Ảnh minh họa)

Ai nấy gắp đồ ăn lên đều tấm tắc khen ngợi làm em đỏ hết cả mặt. Bình thường, em chỉ nghe mọi người nói con dâu làm mẹ chồng tranh công, em đây thì ngược lại. Nhưng em cũng không lấy làm vui vì mình chẳng tự làm mà cứ được khen, ngại chết. Mãi tới khi xong xuôi, đi rửa bát, bà mới đứng cạnh thủ thỉ:

- Các con đi làm ngoài đó, nhiều tiền có thể khiến mọi người ở quê nể. Nhưng để được mọi người "kính" nữa thì con phải dùng cái tâm đối đãi với mọi người con ạ. Mẹ nói là con làm, để các cô, các bác không soi gì. Dẫu sao ở cuộc sống ở quê cũng khác lắm, đã đi làm dâu rồi không thể nào không biết việc gì. Giờ con chưa biết, mẹ cứ nói vậy với mọi người, rồi mẹ sẽ chỉ con sau. Mẹ nhắc con không phải vì mẹ ghét bỏ gì, mẹ gọi con dậy sớm làm cùng để con hiểu công việc. Thôi, cố lên, đừng tủi thân con nhé!

Nghe lời bà nhẹ nhàng dặn dò, tự dưng lòng em rưng rưng mọi người ạ. Thì ra, mục đích bà nói thế là để em "dễ sống" hơn với họ hàng xung quanh. Em bỗng thấy bà như mẹ đẻ của mình vậy, Tết sắp tới và em thì thấy ấm lòng quá!