Em và chồng yêu nhau 3 năm, cũng hay về quê, gặp gỡ gia đình hai bên cả rồi. Đợt vừa rồi, em xin được việc ổn định xong mới làm đám cưới.
Nhà em nói giàu không giàu, nói nghèo chẳng nghèo, thuộc dạng đủ ăn, đủ mặc ở quê. Trước lúc đi lấy chồng, bố mẹ đã bảo cho em mua con xe ga mới, cho thêm 1 cây vàng làm của hồi môn. Em cũng vâng dạ chứ xác định vàng ý vẫn nhờ mẹ giữ cả. Bởi em vẫn tâm niệm rằng, bố mẹ nuôi lớn ngần này rồi, mình chẳng cho bố mẹ thì thôi, cớ gì cứ trông chờ bố mẹ cho?
Nhưng sau nhiều lần sang nhà chồng sắp cưới, tiếp xúc với mẹ chồng ngày càng nhiều, em biết bác cũng không phải dạng tham lam. Thậm chí, tính tình xởi lởi và luôn lo nghĩ cho con cháu. Rồi cộng thêm nghe hội bạn nói chuyện mẹ chồng hay thích hỏi về vàng cưới của con dâu, nhiều khi cũng là tò mò thôi chứ không có ý gì. Nhưng nếu không xử lý khéo thì rất dễ gây mất lòng, tạo ấn tượng xấu ngay ban đầu.

(Ảnh minh họa)
Nói thật, em vẫn nghĩ mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu thì đâu cũng có, quan trọng là cách giải quyết của mọi người ra sao. Thế nên, riêng vụ vàng cưới, em dự tính sẽ đưa bố mẹ đẻ 1 nửa, bố mẹ chồng 1 nửa. Coi như giữ hộ, cũng chẳng đi đâu mà thiệt.
Sau đám cưới, cuối cùng cả ông bà, cô dì, chú bác cho nữa em cũng thu về ngót nghét 2 cây vàng, thế là vẫn như dự kiến ban đầu, số dư ra 1 cây thì em giữ làm vốn. Nhưng ngay tối đầu tiên, em với chồng và mẹ chồng ngồi bóc phong bì, bà bảo:
- Như đã hứa từ đầu, tiền nào của bạn hai đứa thì chúng bay tự giữ lấy, sau này còn đi cỗ trả nợ. Tiền họ hàng thì bố mẹ giữ để trang trải cho tiền đám.
Nghe xong, chồng em đã gật gù, bảo mẹ:
- Vâng, con tính tiền này được 1 cục thì đem gửi ngân hàng.
Nhưng em lại ngăn lại, bảo:
- Thực ra số tiền này không nhiều như mình nghĩ đâu anh ạ. Em nghĩ mình nên đưa mẹ giữ để trang trải luôn. Còn vàng cưới của con nữa, con cũng nhờ cả vào mẹ.
Mẹ chồng em ngồi bên nghe em nói hài lòng lắm nhưng vẫn ngại, chối đây đẩy:
- Vàng thì mẹ giữ hộ được, còn tiền hai đứa giữ lấy mà tiêu chứ!
- Có sao đâu mẹ, mẹ giữ càng cẩn thận ấy, bọn con hay tiêu hoang. Thật chứ, tiền trong thẻ không rút được thì con phải chịu, tiền mặt cầm tay mà bảo con giữ thì con chịu thôi!
- Cuối cùng, mẹ chồng vui vẻ nhận tiền và vàng, bảo:
- Đây nhé, mẹ cầm của cái Hương 5 chỉ vàng, của hai đứa 25 triệu nữa. Tạm thời mẹ cất két, chưa gửi ngân hàng phòng khi hai đứa muốn đầu tư làm ăn.

(Ảnh minh họa)
Hai vợ chồng em vâng dạ. Mẹ chồng thì hồ hởi đi về. Chồng em thì vui mừng vì sự thoải mái và dễ tính của em. Anh lại nằm bên, thủ thỉ:
- Anh nghe bọn nó hay kể lấy vợ về cái khoản tiền nong này mệt lắm. Em không sợ mẹ không trả à?
- Anh thấy đấy, tiền bạc thì phân minh rồi, sau này mình cần mình lấy lại thôi chứ mẹ khó khăn gì? Người một nhà mà còn nghĩ đưa giữ hộ không trả nữa à? Như thế là do thiếu niềm tin vào chồng, vào mẹ chồng đó. Như thế thì sao mà chung sống với nhau được!
Đúng là nói ngọt lọt đến xương, chồng em nghe xong sướng cười tít cả mắt. Lão ôm em rồi bảo: "Kiếm đâu được cô vợ tâm lý và hiểu chuyện như em đây?"
Mà chẳng phải riêng gì chồng, mẹ chồng cũng đối xử với em nhẹ nhàng như con gái. Đương nhiên, thoải mái thì không đâu bằng nhà mình nhưng em cảm nhận được mẹ con em đối với nhau bằng cái tình thật mọi người ạ! Giờ cuộc sống làm dâu của em sướng như tiên vậy.